THÔNG TIN ỨNG VIÊN
PR32962 - Nguyễn Thị Tứ

8 bình chọn

Vốn sinh ra cũng bình thường như bao đứa trẻ khác thôi, nhưng từ khi tạm biệt hàng răng sữa xinh đẹp mẹ cha cho tôi. Tôi lại đón nhận ngay cho mình một hàm răng khác người, ngay khi học lớp 3 tôi được cô giáo của mình nhắc nhở là cười ít thôi vì cười tươi quá sẽ để lộ ra hàm răng xấu xí của mình. Tôi chỉ có duy nhất một bức hình cười tươi nhất hồi rất rất nhỏ thôi. Đã 19 năm thì mất 13 tôi chả dám tự tin cười nổi một nụ cười tươi, che miệng mỗi khi buồn cười hoặc tôi chỉ có thể mỉm lên thôi . Tôi chẳng còn được tự tin giao tiếp nữa.Người ta nói cái răng cái tóc là gốc con người nhưng đến hàm răng làm cho cuộc đời tôi tối sầm lại. Năm học lớp 12 tôi có trải qua một lần sửa răng nhưng do gia đình không đủ điều kiện làm cho đẹp như người ta hay do trình độ bác sĩ quê nhà còn yếu kém mà họ lắp cho tôi ba chiếc răng cửa. Tuy đỡ hơn hồi trước nhưng chỉ là đổi tên gọi tôi bằng đồ răng chuột sang cái đồ ba răng . Cứ trong câu chuyện người ta nói về răng miệng là tôi lại muốn tìm chỗ ẩn nấp. Tính tình tôi cũng dần dần thay đổi và tự khép mình nhiều hơn . Tại sao lại là tôi, câu hổ được lặp đi lặp lại rất nhiều rất nhiều lần trong tôi. Tại sao lại cho tôi một cuộc đời như thế? Tôi đã làm gì sai? Tôi muốn mình được như bao người khác được tự tin nói cười như một người bình thường.
Hãy đăng lên page ảnh tình trạng răng của tôi thôi. Đừng đăng những thông tin khác!

Bình luận