THÔNG TIN ỨNG VIÊN
PR33407 - Hoàng Thị Phương Thảo

1179 bình chọn

Khi vui thì bạn sẽ làm gì?… tất nhiên là cười. Mình thì sẽ cười thật to theo kiểu ko nhặt được mồm… tất nhiên là chỉ với bố mẹ anh chị em bạn dì cực thân thiết thôi. Còn đa phần có vui mấy thì cũng chỉ dám cười nhẹ làm duyên hoặc lấy tay che cho bớt lộ hàng tiền đạo tranh nhau che mưa cho khổ chủ, haizzz. Mình vẫn nhớ như in những ngày đó: mẫu giáo mình xinh vô đối thủ, với hàm răng đều tăm tắp. Điều kinh khủng mang tên “thay răng” bắt đầu từ tiểu học. Cậu bạn mình thích nhất bắt đầu “cặp kè” với những cô bé khác có lẽ vì 4 cái răng cửa mãi ko chịu mọc. Cuối cùng khi chúng mọc thì… ôi mẹ ơi to như cái bàn cuốc( lời khen mĩ miều mà mọi người dành cho mình).
* Sự tự tin bất khuất của mình chết dần theo những năm tháng ấy, mình tìm mọi cách ngốc xít nhất có thể để mấy em ý ẩn vào mà chẳng ăn thua như mài bớt bằng “dũa móng tay (chân)”, nằm sấp úp răng vào thành giường hàng đêm, có lẽ vì toàn răng bé bự nên chỉ là vô ích. Cũng ko ngoa khi nói ” ruột đau như cắt nước mắt đầm đìa, hận một nỗi ko thể nhổ hết bộ nhai này đi thay quách bộ mới”. Cái tôi của mình bị ảnh hưởng gê gớm, ko dám nổi bật quá dù chỉ là dơ tay phát biểu bài chứ nói gì đến đứng gần người thương để bây giờ hối tiếc ” nếu ngày đó nhiệt tình ngỏ lời có khi chúng ta …” .
Cho tới bây giờ dù đã bớt mặc cảm về ” bộ nhai” ( vì còn nhiều thứ mặc cảm khác nữa) thì đó vẫn là 1 nỗi phiền lòng ko hề nhẹ với mình. Nên khi biết có cuộc thi này mình đã lấy hết hi vọng mà đăng kí. Bỏ qua xí hổ mà mời bạn bè cô bác gần xa bình chọn cho mình. Mong may mắn rơi trúng đấu dù chỉ vài lần… cám ơn rất nhiều.

Bình luận